Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

VẪN CHỜ EM VÀ MONG EM HẠNH PHÚC

TÌNH YÊU VÀ SỰ CHỜ ĐỢI

Cẩm Tú có một đôi mắt biết cười cuốn hút đầy ma lực. Mỗi khi nhìn người khác, đôi mắt của cô có thể khiến người đó không thể tự chủ mà bị hút ngay vào thế giới tâm hồn ấy, để rồi yêu cô say đắm. Bạn bè gọi đôi mắt của Cẩm Tú là con mắt đào hoa.

Cẩm Tú cũng đã có bạn trai được ba năm nay nhưng Cẩm Tú cảm thấy anh vẫn chưa phải là cái đích cuối cùng trong cuộc đời cô. Mặc dù Cẩm Tú cũng rất yêu anh, nhưng anh không phải là một người giàu có, cho nên với Cẩm Tú anh chỉ có thể là người tình tốt nhưng không thể là người chồng lo cho cô sung sướng trọn đời.

Thực ra, trong mắt Cẩm Tú đã sớm có sự lựa chọn về người chồng tương lai của mình, đó là Văn Vỹ, con trai duy nhất của tổng giám đốc công ty nơi cô đang làm việc.
Lần đầu tiên khi ngồi trên chiếc xe hơi đời mới bóng lộn của Văn Vỹ, Cẩm Tú hiểu rằng cô sẽ phải bó chặt người con trai này với cuộc đời mình. Và lần đầu tiên cùng Văn Vỹ đi ăn cơm, cô lại dùng đôi mắt hớp hồn của mình nhìn anh không ngừng cười, cho đến khi cảm nhận thấy Văn Vỹ đã đắm đuối ngây ngất, không thể tự chủ mà yêu đôi mắt ấy, Cẩm Tú biết rằng một lần nữa cô đã thắng.

Sau đó cô trở về nhà - nơi anh và cô ở. Anh chưa ngủ, vẫn ngồi trên ghế sôfa đọc tạp chí và chờ cô trở về. Nhìn thấy cô anh liền hỏi: “Em ăn gì chưa?”. Cẩm Tú gật đầu sà vào lòng anh, rồi nhẹ nhàng hôn anh. Họ say đắm nồng nàn bên nhau...
Trong đêm, anh ôm siết cô trong vòng tay. Cẩm Tú thích nhất cảm giác ấy, vì khi đó cô có thể cảm nhận thấy tình yêu cháy bỏng mà anh dành cho cô. Dù rất tiếc tình yêu đó cô không thể nào nắm giữ...
Ngày thứ hai, Cẩm Tú lại hẹn hò với Văn Vỹ. Văn Vỹ tìm mọi cách để Cẩm Tú cười, rồi sau đó anh ta ôm Cẩm Tú vào lòng. Cẩm Tú biết rốt cục cô cũng đã có thể trói chặt trái tim của Văn Vỹ, trên môi cô nở một nụ cười mãn nguyện, nhưng nghĩ đến anh, hai mắt cô bỗng trở nên lạnh giá...

Đến đêm, Cẩm Tú mới trở về nhà. Anh vẫn ngồi đọc tạp chí, nhìn thấy cô, vẫn không quên hỏi cô đã ăn gì chưa. Cẩm Tú vẫn gật đầu, rồi lại sà vào lòng anh. Bỏ cuốn tạp chí sang một bên, cô bất giác nhìn sâu vào mắt anh hỏi: “Nếu một ngày nào đó em không còn ở bên anh nữa, anh sẽ làm thế nào?”. Anh cười rồi nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh sẽ quên em!”.

Cẩm Tú nhíu mày có phần phật ý. Anh từ tốn nói tiếp: “Quên em, em mới có thể được sống hạnh phúc. Chỉ cần em có thể sống hạnh phúc, anh cũng mãn nguyện rồi!”.
Cẩm Tú cúi đầu, khóe mắt cô rưng rưng. Nhưng cô không muốn mình khóc, cô ngẩng cao đầu để nước mắt chảy ngược trở lại, nhưng nó vẫn lặng lẽ rơi. Anh tắt điện, dường như không nhìn thấy gì. Nhưng trong bóng đêm, bàn tay anh như có đôi mắt nhìn thấu nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt cho cô.
Nhưng Cẩm Tú không hề biết. Cứ thế, anh vẫn luôn ở bên cô, cho dù mỗi tối cô có về muộn đến lúc nào anh vẫn ngồi ở đó - trên chiếc ghế sôfa quen thuộc, trên tay cầm tờ tạp chí và kiên nhẫn chờ đợi. Cho đến một ngày, cả đêm Cẩm Tú không về nhà. Lúc này anh đặt tờ báo xuống, hai mắt anh đỏ hoe. Rốt cuộc anh vẫn không thể đợi được cô trở về...

Sau khi Cẩm Tú tỉnh dậy, cô vẫn đang ôm bờ vai của Văn Vỹ. Cô bất giác giật mình thấy mọi thứ xung quanh thật lạ lẫm. Không còn vòng tay ấm áp của anh ôm cô mỗi khi ngủ, dường như cô thấy mình mất đi một điều gì đó rất quý giá. Nhưng Cẩm Tú cũng đã đạt được điều cô mong muốn: Một chiếc nhẫn đá quý đắt tiền và một lời hứa hẹn cho một đám cưới không xa.
Cẩm Tú trở về nhà, thấy anh đã thu dọn xong đồ đạc. Nhìn thấy cô, anh bất giác khựng lại. Cẩm Tú hỏi: “Anh định đi đâu?”. Anh vẫn cười nhìn cô đầy độ lượng: “Đã đến lúc anh trở về nhà rồi. Quên em đi, điều này có thể sẽ rất khó khăn, nhưng anh cũng muốn thử cảm giác đó như thế nào. Còn em, nhất định phải quên anh và quên đi tất cả. Chỉ có như vậy em mới có thể có hạnh phúc, anh cũng có thể yên tâm vì em!”. Cẩm Tú bật khóc, cô lại sà vào lòng anh, nước mắt của cô hòa trên môi anh mặn chát. Nhưng cô vẫn không giữ anh lại...

Sau khi anh đi, Cẩm Tú dùng số tiền tiết kiệm của mình mua lại căn nhà anh và cô ở, và vẫn giữ nguyên mọi vật như lúc đầu. Anh luôn nói với cô hãy quên anh đi, nhưng dù Cẩm Tú cố gắng thế nào, cô vẫn không thể làm được. Mỗi lần tỉnh dậy nhìn thấy Văn Vỹ, trái tim cô luôn thấy hụt hẫng và xa lạ, dù lúc này cô đã chính thức trở thành người vợ hợp pháp của Văn Vỹ.
Cẩm Tú vẫn thường về thăm lại nơi cô và anh ở, cô ngồi trên ghế sôfa, cầm tờ tạp chí anh thường đọc. Sau này, cô lục tung cả căn phòng mới phát hiện ra một điều, hóa ra anh chỉ luôn đọc một cuốn tạp chí duy nhất. Cẩm Tú bất giác thấy khó hiểu, tại sao anh chỉ đọc một cuốn tạp chí rồi chờ đợi cô? 

Một ngày, Cẩm Tú bất ngờ phát hiện thấy trên trang bìa cuối cùng của tờ tạp chí có dòng chữ để lại: “Thực ra anh cũng sớm biết rằng rồi có một ngày em cũng sẽ bỏ anh mà đi. Chỉ có trong đêm khi được ôm chặt em trong vòng tay, với anh mới là điều hạnh phúc nhất. Anh cũng biết nếu như anh kiên trì nói yêu em và giữ em lại, có thể em sẽ thay đổi quyết định và ở bên anh, nhưng rồi em có thể sẽ không được vui vẻ thực sự.

Nếu đã vậy chi bằng anh hãy để em được tự mình lựa chọn. Anh sẵn sàng tự nguyện luôn ngồi đây và đợi em trở về, đợi em cho anh một đáp án cuối cùng. Nếu em lựa chọn người đó, anh sẽ ra đi. Nếu em từ bỏ, anh sẽ cưới em, sau đó sẽ trọn đời yêu em và ở bên em, cho đến khi chúng mình cùng đầu bạc răng long... Nhưng rồi cuối cùng anh cũng đã biết được câu trả lời, anh biết đã đến lúc anh nên ra đi. Hi vọng sự ra đi của anh có thể mang lại cho em hạnh phúc thực sự để em có cơ hội tìm được một người xứng đáng với em và có được những điều em mong muốn...”.

Đó đúng là bút tích của anh. Cẩm Tú òa khóc nức nở. Lúc này cô mới nhận ra anh mới chính là người hiểu cô nhất! Cẩm Tú bắt đầu bị rơi vào trạng thái mất ngủ triền miên, chỉ khi dùng thuốc an thần cô mới có thể chìm sâu vào giấc ngủ. Lúc đó trong giấc mơ, cô mới có thể gặp anh và được trở về trong vòng tay anh.

Văn Vỹ cũng ngày càng về muộn. Trong đêm, Cẩm Tú cũng ngồi trên ghế sôfa, tay cầm tờ tạp chí và chờ đợi Văn Vỹ trở về. Đến lúc này cô mới nhận ra một điều, hóa ra sự chờ đợi không đơn giản như cô nghĩ, đó là một cảm giác trống rỗng, vô vị và bất lực biết chừng nào.
Nước mắt của cô tuôn rơi lã chã trên tờ tạp chí. Cô nhớ đến anh, mỗi ngày, đã không biết bao đêm như thế, anh cũng ngồi và đợi cô trở về, đợi cô lựa chọn, rồi đợi cô ra đi... Giờ đây, cô đã hiểu tình yêu thực sự anh dành cho cô, nhưng rồi cô đã không biết trân trọng và đã để vụt mất đi hạnh phúc đích thực của đời mình...

24H.COML.VN (theo PNVN cuối tuần)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét